Giải thưởng Dogma 2019: Cuộc Đối Diện: Giải Nhất Chung cuộc: Giang Nguyễn
Nghệ thuật là một trạng thái đối diện, trong đó khi cuộc đối diện này xảy ra tiếp theo cuộc khác hình thành nên một thể. Serge Deney cũng gợi ý rằng “tất cả mọi hình thể là một khuôn mặt nhìn vào chúng ta”, nâng lên chiếc gương nhằm tiết lộ với người xem không gian nội tại của người nghệ sĩ.
Cho năm 2019, Giải thưởng Dogma muốn giới thiệu khái niệm ‘Cuộc Đối Diện’ trong thực hành Tự hoạ, như là hành trình tìm kiếm và bộc lộ những tầng sâu lắng ẩn trong từng câu chuyện cá nhân, từng bí mật của người nghệ sĩ, được hé lộ thông qua tranh, tượng, video nghệ thuật và sắp đặt nhằm khơi gợi những không gian, nội dung đang ẩn náu.
Biểu hiện nghệ thuật bằng thực hành Tự hoạ chứa đựng một tiếng gọi hướng đến động thái quan sát và khám phá ‘bản thân’, cái được che đậy dưới bề mặt. Để người nghệ sĩ có thể tự tiết lộ, thấu hiểu và nhìn thấu vào danh tính cá nhân và thế giới nội tại của mình, cần xảy ra ‘Cuộc Đối Diện’, điều cốt yếu để người nghệ sĩ – vai trò chủ thể có thể quan sát vật thể qua sự phản chiếu, giúp gợi lên tính song diện: luật lệ và văn hoá đối với bản năng và nhục dục, cũng như là tính đối lập không thể tránh khỏi giữa hiện thực trong nội tâm so với bên ngoài khiến phát sinh mối căng thẳng giữa phá huỷ và sinh trưởng, vạch trần và che dấu; sáng tạo và bế tắc, kỷ luật và tự do, thiêng liêng và trần tục, thiện và ác; lý trí và cảm xúc.
Ngoài ra, Cuộc Đối Diện xảy ra qua hiện tượng phản chiếu cũng nhìn nhận một sự chia rẽ giữa ‘bản ngã’ và ‘bản thân’ dẫn đến việc cần có một hành vi nghệ thuật để khai phá một cuộc đàm luận, làm cầu nối cho cái tách biệt giữa ‘bản ngã’ dưới vai trò chủ thể và ‘bản thân’ dưới vai trò vật thể. Cuộc đàm luận này được thể hiện qua tác phẩm nghệ thuật như là phương tiện để hình ảnh tưởng tượng được nhìn thấy và những giọng nói được lắng nghe.
Cuộc Đối Diện giữa bản ngã và bản thân tạo nên một cuộc gặp gỡ giữa người nghệ sĩ và hiện thực mà anh/ cô ấy phải ứng phó, một tình thế cho phép một người mở ra với thế giới bên ngoài và tạo nên một ý nghĩa riêng.
Người nghệ sĩ lựa chọn góc nhìn riêng của mình cho hiện thực, chẳng hạn như: biến đổi môi trường, ảnh hưởng của đô thị hoá lên giá trị truyền thống, sự xâm nhập của công nghệ, vấn đề giới tính, chủ nghĩa cá nhân đối với sự tuân thủ, v.v… Tiếp theo đó, người nghệ sĩ áp dụng những thành phần khác nhau như: chất liệu (chất liệu và phương tiện sáng tác), tư tưởng của mình (suy nghĩ, cảm xúc, những trải nghiệm) và ngôn ngữ nghệ thuật (đường nét, tông sắc, hình dáng, màu sắc, kỹ thuật, v.v… Người nghệ sĩ kết hợp lại những giá trị, pha trộn những hình hài và tạo nên một thể hoàn chỉnh. Đây chính là quá trình người nghệ sĩ kết hợp và hợp nhất những phần khác nhau dẫn đến việc bộc lộ, nói chính xác hơn là bộc lộ Bản thân.
Chất liệu khác biệt: Điều này liên quan đến vai trò của chất liệu sử dụng để cấu thành tác phẩm, góp phần vào việc mang lại ý nghĩa hoặc điểm đáng chú ý. Sự lựa chọn sử dụng chất liệu của người nghệ sĩ, tính hiển nhiên hoặc biểu tượng của nó sẽ trở nên một phần của ‘sự đóng gói’ nhằm tạo nên ý nghĩa cũng như tuyên ngôn cần nhấn mạnh. Điều này bao gồm cả việc sử dụng những ‘found object’ (các vật thể tìm được) và chất liệu khác (chẳng hạn như các vật chế tạo phục vụ trong công nghiệp hay đồ gia dụng) v.v… và biến chuyển chúng thành ngữ cảnh.
-
Giang Nguyễn, The Fall
-
Nghĩa Đặng (Iggy), M –M
-
Trần Quốc Giang, Inflitration or Coersive awareness
-
Đặng Việt Linh, Mystery Beneath the Cover
-
Vũ Thị Hà, Memories
-
Phạm Nguyễn Anh Tú, Untitled
-
Nguyễn Minh Châu, God's Treasure
-
Nguyễn Tấn Phát, Orange Obsession
-
Nguyễn Văn Bảy, Blank Canvas
-
Phạm Hồng, Blank Canvas
-
Phan Thị Hoài Nhi, City
-
Trương Minh Quý, How Green Was the Calabash Garden
-
Vũ Ngọc Vĩnh, Girl and Feather
-
Vũ Quang, Life